ĐỊNH MỆNH ANH VÀ EM - Trang 1772

Đặt hai bộ đồ đó lên tủ đầu giường, ánh mắt nặng nề của Đàm Dịch

Khiêm từ trên gương mặt đang bỏ bừng của Hạ Tử Du từ từ di chuyển
xuống tới đáy quần lót không biết tại sao lại bị ướt của cô.

Hạ Tử Du vẫn thì thào tự nói trong cơn ngủ mê, "Ông xã, em không

muốn xa anh...."

Đàm Dịch Khiêm lặng người suy nghĩ, rồi sau đó vươn tay ôm cô vào

lòng, thành thạo giúp cô cởi ra bộ đồ lót cuối cùng trên người.

Được dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, xông vào mũi là hơi thở

quen thuộc nhàn nhạt dễ ngửi của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du chậm rãi
mở ra đôi mắt trong suốt, ánh mắt mông lung ngóng nhìn Đàm Dịch
Khiêm.

Hạ Tử Du thỏ thẻ gọi, "Ông xã?"

Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc mặc áo lót vào cho cô.

Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm không nói lời nào, cô lập tức chu

miệng lên, không vui nói, "Tại sao anh lại bỏ mặc em chứ? Ông xã...."

Cài xong nút áo lót cuối cùng cho Hạ Tử Du, rồi giúp cô thay luôn

quần lót sạch sẽ thoải mái, con ngươi trong suốt của Đàm Dịch Khiêm nhìn
về phía cô.

Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, cô để hai gò

má nóng rực tựa nhẹ sát vào lồng ngực rộng lớn của Đàm Dịch Khiêm,
quyến luyến dụi dụi vào, ngây ngô cười nói, "Em biết anh nhất định sẽ
không bỏ mặc em mà...."

Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ cằm Hạ Tử Du lên, nhìn nụ cười ngây dại

như mất đi ý thức trên mặt cô, nếp nhăn giữa lông mày anh càng sâu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.