nhung được ánh đèn thủy tinh chiếu rọi xuống vô cùng rực rỡ chói lọi.
Lâm Thủy Miểu thâm tình nhìn Hạ Tử Du, chân thành nói, "Cô Hạ ,
xin cho phép tôi được gọi em là Tử Du. Tôi có nghe nói qua rất nhiều
chuyện về quá khứ của em, dạo gần đây qua mẹ em kể lại nên cũng đã biết
được chuyện hiện em đã ly hôn, nhưng những chuyện này đối với tôi mà
nói thật sự cũng không quan trọng, dù sao ai cũng có quá khứ riêng của
mình, tôi nhận thấy mình không cần thiết phải đi tìm hiểu nó.... Điều tôi
muốn nói với em chính là, từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy em, tôi đã thấy
mình vô cùng thích em rồi, tôi biết rõ khả năng mình không thể mang đến
mọi thứ giống như Tổng giám đốc Đàm đã dành cho em, nhưng nếu em
bằng lòng tin tưởng vào tôi, tôi xin thề, nữa cuộc đời còn lại sau này tôi sẽ
cố gắng hết khả năng của mình để mang đến cho em và Ngôn Ngôn một
cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất.... Tử Du, em có bằng lòng làm vợ tôi
không?"
Bất ngờ khi không được cầu hôn, Hạ Tử Du hơi bị chấn động, vẻ mặt
sững sờ không biết phải nói gì.
Lo sợ bị Hạ Tử Du từ chối, Lâm Thủy Miểu vội bổ sung thêm, "Tuy
thời gian chúng ta quen biết vẫn chưa được bao lâu, nhưng tôi thấy rằng
những ngày vừa qua chúng ta tiếp xúc với nhau cũng rất hòa hợp.... Nếu
như bây giờ em vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý để đón nhận, vậy thì chúng ta
có thể đính hôn trước, đợi khi nào em đã hoàn toàn hiểu hết về tôi rồi thì
chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn.... Em đồng ý không?"
Dáng vẻ thâm tình tha thiết của Lâm Thủy Miểu làm cho Hạ Tử Du
hốt hoảng luống cuống, "A, anh Lâm, tôi.... Tôi vẫn chưa có nghĩ tới xa
như vậy, tôi cho rằng chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn
nhau thôi...."
Lời Hạ Tử Du còn chưa nói xong, Lâm Thủy Miểu đã kích động nắm
giữ tay Hạ Tử Du, khẩn trương nói, "Tử Du, đừng từ chối tôi được không?"