"Anh đang giễu cợt em còn gì, chờ sinh hai đứa bé này xong, em
chính thức trở thành mẹ của ba đứa bé.... Em cảm thấy em thật giống như
con heo mẹ ấy."
Anh trêu cô, "Có con heo mẹ nào đáng yêu như thế này sao...."
Cô vung tay đấm anh mấy cái, "Anh thật sự coi em là con heo mẹ hả?"
Anh siết chặt cả người cô, cúi đầu đặt trên vai cô, ấm áp dịu dàng nói,
"Bà xã, em có biết không, có thể ôm em như thế này, cuộc đời này của anh
đã mãn nguyện rồi."
Cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan, nhưng lại nhỏ giọng nói, "Tại
sao bây giờ em mới phát hiện ra rằng anh cũng biết nói mấy câu sến sụa thế
này!"
Anh trầm giọng nói, "Trước kia là do anh nói quá ít, vì vậy mới khiến
cho em thường xuyên cảm thấy không có cảm giác an toàn...."
Cô quay mặt sang, nhìn thật lâu gương mặt anh tuấn của anh, trong
tim bị từng câu từng chữ yêu thương sâu nặng của anh lấp đầy, mũi cô bỗng
nhiên hơi cay cay, tất cả đều là sự cảm động không sao tả hết.
"Em yêu anh, ông xã...."
"Anh cũng thế."
Anh giữ lấy đầu cô, hôn cô say đắm.
Trong lúc hai người còn đang chìm trong tình cảm sâu sắc của nhau
mà không kiềm chế được, thì ngay lúc đó tiếng ho nhẹ của ông Đàm vang
lên.
Nghe thấy tiếng ho đó, ngay lập tức Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch
Khiêm ra, mặt mũi cũng đỏ hồng cả lên.