ĐỊNH MỆNH ANH VÀ EM - Trang 2754

Đàm Dịch Khiêm xưa nay vẫn luôn tự phụ nhưng lúc này không thể

không thừa nhận, "Con của chúng ta gầy teo lại còn rất xấu."

Hạ Tử Du sững sờ trợn mắt.

Y tá nghe lời Đàm Dịch Khiêm nói không nhịn được phì cười, "Tổng

giám đốc Đàm, trẻ con vừa sinh ra đều là như vậy, nhìn thế nào cũng không
hề xấu xí, bọn chúng rất giống ông đấy!"

Hạ Tử Du nghe xong lời cô y tá nói thì sự thấp thỏm lo lắng trong

lòng mới dịu lại, "Anh thật là đáng ghét mà, làm em sợ muốn chết...."

Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống lần nữa, hai tay nắm chặt

bàn tay Hạ Tử Du, nhẹ giọng an ủi, "Khoan hãy nói tới con đã, em thấy
trong người có ổn không? Có bị đau ở đâu hay không?"

....

"Cho tôi ẵm, cho tôi ẵm nữa...."

Sinh con được một tuần lễ, Hạ Tử Du vì miệng vết thương do sinh mổ

mà vãn còn nằm ở trên giường bệnh, trong khi đó nhóm người lớn tuổi
trong gia đình thì không ai thèm ngó ngàng gì tới cô, mà ở trong phòng chỉ
lo mãi mê giành nhau ẵm bồng hai cục cưng.

Vốn nghĩ rằng, để hai đứa trẻ cho nhóm người già thay phiên nhau ẵm

bồng miễn cưỡng cũng có thể làm được, ai có thể ngờ tới, hai đứa nhỏ từ
sau khi mở mắt chào đời gầy teo nhăn nhúm bỗng trở nên trắng trẻo mập
mạp càng ngày càng đáng yêu. Người lớn tuổi trong nhà thì lúc nào cũng
tranh giau giành ẵm cháu, khoa trương đến nỗi hiện nay họ gần như là ở lại
luôn tại bệnh viện, cả thời gian muốn về nhà họ Đàm cũng không có....

"Bà thông gia, bà ẵm cháu nãy giờ cũng đã nửa tiếng rồi, nhường lại

cho tôi bế một chút xem nào...." Bà Hạ nhìn vợ chồng họ Đàm mỗi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.