Việc đầu tiên cô muốn làm sau khi ra tù lại là ôm con đi tìm anh, cô
thậm chí cho là giữa họ vẫn còn cơ hội, thậm chí cô còn không đặt tên cho
bảo bối chỉ là vì để sau đó anh đặt tên…
Thì ra cô luôn tự lừa mình gạt người, sự thật đã sớm phơi bày, cô luôn
tự bị ảo tưởng của chính mình vây hãm.
Hai năm trước cô cũng đã rõ ràng, anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là
“Đường Hân”, thoát khỏi thân phận “Đường Hân”, trong lòng anh cô chẳng
còn là gì… Hôm nay, Đường Hân thực sự đã trở lại bên cạnh anh, kể cả bây
giờ cô có giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao cô giấu giếm anh, giữa họ
cũng chẳng có gì thay đổi, cô chẳng còn gì để chờ mong.
Đúng vậy, cô cần phải tỉnh lại….
Lừa mình dối người mơ mộng suốt hai năm, thật ra cô cũng biết rõ sẽ
có ngày mộng đẹp tan vỡ, cô tỉnh lại từ lâu mới phải…
Bịch…
Một tiếng va chạm làm cô hoàn hồn lại, chưa rõ tình huống thế nào,
một giây sau đó “Oa… oa” Tiếng con gái gào khóc truyền đến.
Thấy con gái vừa đụng đầu vào thành giường đang dẩu môi khóc lóc,
Hạ Tử Du ôm con lên, đau lòng không thôi “Bé yêu, xin lỗi, xin lỗi con…”
Cô bé hiển nhiên bị đập đầu rất đau, tiếng khóc cũng không dừng lại
vì được Hạ Tử Du vuốt ve êm ái.
“Bé yêu…” Nhìn thấy trán con sưng lên một cục, Hạ Tử Du đau lòng
đến rơi nước mắt.
Một lúc lâu sau, cô bé khóc mệt nằm trong lòng Hạ Tử Du ngủ, nhìn
cái trán sưng đỏ của con, Hạ Tử Du tự trách không thôi.