Viện trưởng Trần đỡ Hạ Tử Du xuống giường “Bác sĩ nói con cần nghỉ
ngơi trong bệnh viện thêm một ngày con không nghe lời, ra ngoài ngộ nhỡ
thân thể lại yếu ớt hơn thì làm thế nào?
Hạ Tử Du không quan tâm, cười nói “Con không sao, con biết rõ thân
thể của mình, sau này con sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn.” Có lẽ sau khi sinh con
xong không được chăm sóc tốt cho nên sức khỏe cô thật sự kém hơn trước
rất nhiều.
Viện trưởng Trần thở dài bất đắc dĩ “Vậy cũng tốt… thân thể con chưa
hồi phục hẳn thì con cứ ở lại trại trẻ mồ côi thêm một thời gian.”
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu “Không được, con đã tìm được một công
việc tốt, ngày mai con sẽ đi làm.”
“Vậy con sẽ ở đâu?” Viện trưởng Trần lo lắng.
“Ở đó có kí túc xá cho nhân viên, con sẽ ở cùng đồng nghiệp.” Cô cố
tình không nói đến tính chất công việc, chỉ an ủi viện trưởng Trần.
Viện trưởng Trần gật đầu “Được rồi, trại trẻ mồ côi không giữ con
được, con cũng cần một công việc… Con yên tâm bác sẽ chăm sóc cho con
bé thật tốt.”
Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, khẽ mỉm cười.
Thu dọn đồ đạc xong, viện trưởng Trần nói với Hạ Tử Du “Con đợi
chút, bác đi làm thủ tục xuất viện.”
Hạ Tử Du kéo tay viện trưởng Trần “Viện trưởng, bác đã giúp đỡ con
quá nhiều, con hi vọng con có thể tự trả số tiền viện phí.”
Viện trưởng Trần vỗ tay Hạ Tử Vi, cười hiền hậu “Mặc dù tiền lương
ở trại trẻ mồ côi không nhiều lắm, nhưng để trả viện phí hai ngày nằm viện