“Sao lại không? Cháu còn trẻ, lại có tiềm lực, chỉ cần học được thầy
giỏi thì sau này tiền đồ rộng lớn lắm.
Cô? Tiền đồ rộng lớn? Hân Di lắc đầu, từ nhỏ cô không bao giờ dám
mơ chuyện tốt thế này sẽ xảy ra với mình, cô không dám có giấc mơ nào
quá lớn, bởi vì cô thường không làm được.
“Cháu thật không có tự tin vào bản thân gì cả.” bà Trân Châu dường
như nhìn thấu những suy nghĩ của cô: “Cháu phải tin vào bà, bà là chuyên
gia sưu tập tác phẩm gốm sứ, con mắt bà tuy không được mười phần chuẩn
thì cũng phải được bảy tám phần, bà nói cháu có tài là có tài… đúng rồi,
mấy hôm nữa để Dylan xem tác phẩm của cháu, xem cậu ấy nhận xét xem
thế nào.”
“Dylan?” Hân Di ngạc nhiên, cái tên này làm sao lại giống tên
ngưuwòi tặng cô chiếc bát gốm hạnh phúc thế nhỉ? “Đó là ai thế ạ?”
“Đó chính là người quản lý tác phẩm nghệ thuật, bà đều mua tác phẩm
gốm thông qua cậu ấy cả, cậu ấy là người quen của nghệ nhân Trung Sơn
Long đó.”
“Nghệ nhân Trung Sơn Long? Đó là người cháu hâm mộ nhất đó.” Cô
ngạc nhiên kêu lên.
“Bà cũng rất thích tác phẩm của ông ấy.” Bà Trân Châu mơ màng
cười, ánh mắt như xa xăm hơn: “Trước đây khi còn trẻ bà với ông ấy còn
yêu nhau nữa.”
“Thật ạ? Sau đó thì thế nào ạ?” Hân Di ngạc nhiên hỏi dồn dập.
“Haizz, đó là chuyện từ lâu lắm rồi…” Bà Trân châu thửo dài và bắt
đầu chậm rãi kể chuyện về mối tình đầu dang dở của bà.