Hai đứa mình xa mấy nẻo xa.
Nụ cười chưa dám gửi vào mơ.
Mỹ tho mây tóc chừng u ẩn
Mưa nhớ Cần-Thơ cũng thiết tha.
Gió Lạc-hồng đêm ru tiếng em
Ninh kiều bến đẫm dấu chân hoen
Cồn Rồng lửa đóm ai hiu hắt
Anh Xóm chài khêu nhớ giọt đèn.
Những dãy « bar » còn trơ dáng xưa ?
Nơi đây son phấn cũng phai nhòa
Người đem bán rẻ tình đô thị
Sao bỗng dưng mình mua ngẩn ngơ ?
Đại-lộ nào bay hương gót chân ?!
Hòa bình huyết phượng bỗng rưng rưng
Áo ai xanh thẳm màu sông cũ
Con phố Hùng Vương thoáng ngại-ngần !
(của Thạch-hồ) Mỹ-Tho
Đã miên man cảm về đất Định-Tường xưa, Mỹ-tho nay, nhà thơ xứ Mỹ
mang hiệu Thạch-hồ càng thấy lòng da diết nhớ lạ lùng từng chốn mến yêu
của quê hương :
TÂN HIỆP
Từ độ nón tình xa tóc rối
Bờ tre Tân-hiệp xót gì không ?
Rừng kè rũ bóng quê hương đó
Đêm chuyến xe qua nhớ lạ lùng.
TRUNG LƯƠNG
Nước dạt, bèo trôi : ba nẻo thương.
Nụ cười thêm nếp mận Trung-lương
Nửa trưa lãng tiếng gà eo óc