ĐỊNH TƯỜNG - XƯA VÀ NAY - Trang 69

liệt, vượt mọi chướng ngại để khắc phục từng vị trí một. Từ Mỹ-Tho dần
dần đại binh ông phối-hợp với các đạo binh khác, tiến như vũ bảo, thẳng lên
Gia-Định. Thành công đúng như kế hoạch của ông đã trình bày cùng Chúa
Nguyễn khi còn lưu vong nơi Vọng-Các.

Luận công phong thưởng, Chúa Nguyễn khen ngợi và ban lễ vật cho

ông trọng hậu.

Tiếc thay ! Giữa cảnh vinh quang, ông đã cảm thấy thân-thể uể-oải

nhuốm bịnh. Hẳn là vì đã lao tâm lao lực quá độ trong một trận mà ông đã
tuyên ngôn quyết để đời. Và ông đã hoàn thành được theo như lời đã tuyên
bố. Còn gì vinh hạnh bằng. Thế nên nhuốm bịnh mà ông vui sướng chẳng
có điều gì phải ân hận. Những ngày ông nằm bệnh là chuỗi ngày ông tận
hưởng được tất cả hương vị của tình bạn bè lui tới viếng thăm ca tụng.

Điều chẳng ai ngờ, ông bịnh không bao lâu thì mất. Chúa Nguyễn và

các chiến hữu của ông những tưởng ông chỉ cần nghỉ ngơi trong ít lâu thì
bình phục sức khỏe như thường, dè đâu ông lại mất đi như thế.

Thân làm tướng, chết giữa sa trường là sự thường, hay mang thương

nặng mà lây lất tháng ngày đến bỏ mình cũng là điều thường thấy, và hai lẽ
vị quốc vong thân ấy, đều khiến được người người cảm khái. Đến như tâm
kiệt lực để thành toàn cho kỳ được chí nguyện, rồi phút cuối cùng nắm phần
thắng lợi thì ngã bệnh mà mất, càng chứng tỏ tâm trí kiên trì tấc thành
không gì lay chuyển nổi, đáng thương mến vô cùng.

Cố nhiên, Chúa Nguyễn phải hoài niệm công ân của ông hơn ai hết.

Sau khi nhất thống sơn hà, lên ngôi vua tức Gia-Long, nhà vua truy phong
ông là Thiếu Bảo Quận-Công. Âu cũng chút đền bồi, an ủi tấm lòng tận
trung của người thiên cổ đáng kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.