DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 141

CHƯƠNG 2

M

ột ngày tháng Tư ẩm ướt, những đám mây dài, xiên xiên bao trùm

Albishorn

[78]

và nước lặng lờ ở những vùng thấp. Zurich không giống một

thành phố Mỹ. Thiếu vắng thứ gì đó, từ khi mới đến hai ngày trước đây,
Dick nhận ra chàng cũng có cảm giác như thế trên những làn đường hạn chế
ở Pháp. Ở Zurich, có nhiều thứ ngoài Zurich - những đỉnh núi hút mắt đến
những đồng cỏ nuôi bò, làm các đỉnh đồi như cao hơn - thế nên cuộc sống
như một điểm xuất phát trực giao với một thiên đường trên bưu thiếp.
Những mảnh đất trên dãy Alps, quê hương của đồ trang trí và đường sắt leo
núi, vòng quay ngựa gỗ và chuông chùm thưa thớt không có ở đây, như ở
Pháp, với những dây nho mọc trùm bàn chân trên mặt đất.

Khi ở Salzburg

[79]

Dick cảm nhận đặc tính tối thượng của một thế kỷ trả

giá và vay mượn âm nhạc, lúc ở trong các phòng thí nghiệm của trường đại
học Zurich, khéo léo chọc vào hành tủy, chàng cảm thấy giống trò chơi hơn
là cơn lốc lao vội qua những tòa nhà gạch đỏ của trường Hopkins hai năm
trước, không hề bị đấng Cứu thế khổng lồ trong tiền sảnh ngăn lại.

Chàng quyết định ở lại Zurich thêm hai năm nữa, vì chàng không đánh

giá thấp giá trị của trò chơi, của độ chính xác không bờ bến và tính nhẫn nại
vô cùng.

Hôm nay, chàng đến thăm Franz Gregorovious ở bệnh viện Dohmler ven

hồ Zurichsee. Franz là nhà bệnh lý học chuyên khoa của bệnh viện, là người
bang Vaud của Thụy Sĩ, lớn hơn Dick vài tuổi, đã gặp chàng ở bến xe điện.
Franz có gương mặt ngăm ngăm đen đầy mê hoặc của Cagliostro

[80]

, trái

ngược với cặp mắt thánh thiện. Anh ta là con thứ ba của Gregoroviouses,
ông nội anh đã đào tạo Kraepelin

[81]

, khi khoa tâm thần học vừa thoát khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.