DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 197

CHƯƠNG 11

T

háng Tám, bác sĩ Richard Diver và bà Elsie Speers ngồi trong hiệu cà

phê Alliés, dưới bóng cây mát mẻ và bụi bặm. Sự lấp lánh của mica đã mờ
vì mặt đất nóng như nung, vài luồng gió mixtran từ dưới bờ biển lọt qua
rặng núi Esterel và lắc lư những con tàu đánh cá trong cảng, đây đó là đỉnh
các cột buồm, nổi bật trên bầu trời chẳng có gì đặc biệt.

– Sáng nay tôi nhận được thư, - bà Speers nói. - Mọi người phải trải qua

thời khắc kinh khủng quá với bọn da đen ấy! Nhưng Rosemary kể cậu đã
giải quyết mọi việc rất hoàn hảo.

– Rosemary đáng được phong quân hàm. Đây là một việc khá đau lòng,

chỉ có một người duy nhất không bị làm phiền là Abe North, anh ấy đã bay
đi Havre

[124]

. Chắc anh ta chưa biết gì về chuyện này.

– Tôi lo Nicole sẽ bối rối, - bà nói, thận trọng.
Rosemary đã viết:
Nicole hầu như Mất Trí. Con không muốn tới phương Nam với họ vì cảm

thấy Dick đã phải cáng đáng đủ thứ rồi.

– Hiện giờ cô ấy đã ổn. - Chàng nói, gần như sốt ruột. - Vì thế ngày mai

chúng tôi sẽ đi. Bao giờ các vị ra khơi?

– Ngay bây giờ.
– Chúa ơi, thật kinh khủng vì các vị phải ra đi.
– Chúng tôi mừng là đã tới đây. Mẹ con tôi đã có một thời gian thoải mái,

cảm ơn cậu. Cậu là người đàn ông đầu tiên Rosemary quan tâm đấy.

Một luồng gió mạnh nữa quấn quanh các quả đồi đá của La Napoule

[125]

.

Trong không khí, lờ mờ dấu vết trái đất đang vội vã chuyển mùa, khoảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.