DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 233

CHƯƠNG 16

– Tôi muốn ra đi, chàng bảo Franz. - Khoảng một tháng, miễn là có thể

được.

– Sao thế, Dick? Đó là sự sắp xếp đầu tiên của chúng ta mà, chính anh là

người một mực đòi ở lại. Nếu anh và Nicole...

– Tôi không muốn ra đi với Nicole. Tôi chỉ muốn đi một mình. Đây là

việc cuối cùng hất tôi sang bên lề, nếu tôi được ngủ hai tiếng trong hai mươi
tư giờ, đã là một trong các phép màu của Zwingli

[148]

.

– Anh muốn có một chuyến kiêng cữ thực sự?
– Chỉ nên dùng từ "vắng mặt”. Anh nghe đây: Nếu tôi đi Berlin, đến dự

Hội nghị về bệnh tâm thần, anh có thể giữ được mọi việc yên ổn không?
Trong vòng ba tháng, cô ấy sẽ ổn và thích y tá. Chúa ơi, anh là người duy
nhất trên đời tôi có thể cầu xin việc này.

Franz càu nhàu, cân nhắc liệu có thể nghĩ mãi đến lợi ích của người cộng

sự hay không.

Tuần lễ sau đó, Dick lái xe ra sân bay Zurich và lên máy bay lớn tới

Munich. Vút lên trời xanh, chàng cảm thấy đờ đẫn và thấm thía mệt mỏi biết
chừng nào. Sự im lặng mênh mông chế ngự chàng, chàng phó mặc cơn buồn
nôn, tiếng động cơ và sự điều khiển cho phi công. Chàng không có ý định
tham dự hết các phiên của hội nghị, chàng hình dung nó đủ rõ, những cuốn
sách hướng dẫn mới của Bleuler và Forel cha

[149]

mà chàng đã hiểu sâu sắc

hơn lúc ở nhà, luận văn của một người Mỹ chữa trị chứng tâm thần phân liệt
bằng cách nhổ răng bệnh nhân hoặc đốt amiđan, chi tiết này đã được đón
chào khá nhạo báng, vì không gì vô lý hơn với một đất nước giàu có và hùng
cường như nước Mỹ. Các đại biểu khác từ Mỹ - Schwartz tóc đỏ và gương
mặt thánh thiện cùng sự bền chí vô hạn, đứng chân trong chân ngoài cả hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.