DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 231

thoát khỏi chúng. Bằng cách quen thuộc, chàng dự tính họ sẽ bắt đầu lại chế
độ thoải mái một năm trước đây.

Chàng rẽ lên đồi là đường tắt đến bệnh viện, và lúc này đã nhấn ga vào

con đường thẳng, ngắn, chạy song song với sườn đồi, chiếc xe bỗng ngoặt
gấp sang trái rồi sang phải, lật nghiêng hai bánh và Dick cố đẩy bàn tay điên
dại đang giữ chặt tay lái, cùng tiếng Nicole hét the thé vào tai chàng, chàng
cố giữ cho xe khỏi tròng trành, ngoặt thêm lần nữa và bắn khỏi con đường,
lao qua tầng cây thấp, nghiêng đi lần nữa và từ từ đỗ vuông góc với một cái
cây.

Bọn trẻ la hét, Nicole gào to, nguyền rủa và cố cào vào mặt Dick. Nghĩ

đến cái xe đang nghiêng trước hết và không thể lường trước được, Dick cố
tránh cánh tay Nicole, chàng bò qua sườn xe và nhấc bọn trẻ ra ngoài, sau đó
chàng thấy chiếc xe đang ở vị trí vững chắc. Trước khi làm bất cứ việc gì,
chàng cứ đứng đó mà lắc đầu và thở hổn hển.

– Cô... - Chàng hét lên.
Nàng cười vui vẻ, không hề ngượng ngập, không sợ hãi, không lo lắng.

Không người nào đến cảnh này lại hình dung chính nàng gây nên cơ sự,
nàng cười, vô tư lự như một cuộc bỏ chạy thuở thơ ấu.

– Anh sợ chứ gì? - Nàng buộc tội chàng. - Anh muốn sống!
Nàng nói, mạnh mẽ đến mức trong tình trạng sửng sốt, Dick cũng tự hỏi

liệu chàng có sợ cho mình không, nhưng những bộ mặt căng thẳng của các
con hết nhìn cha lại nhìn mẹ khiến chàng muốn nghiền nát cái mặt nạ nhăn
nhở của nàng thành mứt.

Ngay bên trên họ, con đường quanh co dài nửa cây số nhưng trèo lên chỉ

khoảng một trăm mét có một quán trọ, một chái của nó lộ ra qua quả đồi
nhiều cây.

– Con nắm tay Topsy, - chàng dặn Lanier, - như thế, thật chặt, và trèo lên

đồi, con có thấy con đường nhỏ kia không?

Khi đến quán trọ, con nói với họ: “Xe ôtô nhà Diver bị hỏng”. Chắc

người ta sẽ xuống ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.