DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 112

– Tôi là dân San Antone

[55]

, nhưng đã ở đây từ hồi chiến tranh.

– Anh đi lính à?
– Tôi sẽ nói là thế. Sư đoàn 84, anh có nghe thấy bao giờ chưa?
Anh ta tiến lên trước Dick một chút và nhìn xoáy vào chàng, vẻ hăm dọa.
– Ông bạn ở Paris một thời gian rồi chứ? Hay chỉ đi qua?
– Đi qua thôi.
– Anh ở khách sạn nào?
Dick cười thầm ý định lẻn vào phòng chàng đêm đó của tay kia. Ý nghĩ

của gã lồ lộ không chút e dè.

– Với tầm vóc như anh, không nên sợ tôi, ông bạn ạ. Quanh đây có khối

kẻ vô công rồi nghề chỉ rình đợi các du khách Mỹ, nhưng anh không phải
ngại tôi.

Chán ngán, Dick dừng bước:
– Tôi chỉ không biết vì sao anh lãng phí thời gian nhiều đến thế.
– Tôi có công việc ở đây, ở Paris này.
– Việc gì vậy?
– Bán báo.
Sự tương phản giữa bộ dạng dữ dội và cái nghề ôn hòa ấy thật buồn cười,

nhưng người đó sửa lại:

– Anh đừng lo, năm ngoái tôi đã kiếm được kha khá, mười hoặc mười

lăm franc cho tờ Sunny Times

[56]

giá sáu franc.

Anh ta lấy một tờ báo kẹp trong cái túi dết bạc màu và đưa cho người đã

thành bạn đi dạo, bức biếm họa tả một dòng lũ người Mỹ đang ào qua ván
cầu một tàu thủy chở vàng.

– Một mùa hè kiếm được hai trăm ngàn, tiêu hết mười triệu.
– Vậy anh đang làm gì ở Passy?
Người bạn đường của chàng cảnh giác nhìn quanh.
– Làm phim, - anh ta nói mơ hồ. - Có một trường quay của Mỹ ở đằng

kia kìa. Người ta cần những người nói được tiếng Anh. Tôi đang đợi lúc giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.