DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 113

lao.

Dick nhanh chóng và kiên quyết xua anh ta đi.
Chắc là Rosemary hoặc đã thoát khỏi một trong cuộc đi vòng quanh tòa

nhà của chàng từ sớm, hoặc đã rời khỏi đây từ trước khi chàng tới. Chàng
vào một hiệu cà phê nhỏ ở góc phố, mua một đĩa chì than rồi lách vào một
góc thụt giữa nhà bếp và toilet hôi thối, chàng gọi Roi George. Chàng đã
thấy triệu chứng rối loạn chức năng nhận biết của mình trong hô hấp nhưng
giống như mọi thứ khác, triệu chứng nữa chỉ càng thúc đẩy chàng hướng tới
xúc cảm mạnh hơn mà thôi, chàng cho số điện thoại của khách sạn, rồi đứng
yên, cầm ống nghe và nhìn đăm đăm vào hiệu cà phê. Một lúc lâu sau, một
giọng nho nhỏ, là lạ, khẽ chào.

– Dick đây, anh phải gọi cho em.
Nàng ngừng một lát, rồi dũng cảm đáp lại xúc cảm của chàng:
– Em mừng vì anh đã gọi.
– Anh đã đến gặp em ở trường quay của em, anh đang ở Passy, đối diện

với nó đây. Anh nghĩ có lẽ chúng ta nên đi chơi trong rừng Boulogne.

– Ôi, em chỉ ở đây một phút nữa thôi! Em rất tiếc. - Một lúc im lặng.
– Rosemary à.
– Vâng, anh Dick.
– Nghe này, anh đang trong một hoàn cảnh rất bất thường với em. Khi

một đứa trẻ có thể quấy quả một người đàn ông trung niên, mọi sự sẽ khó
khăn đấy.

– Anh không phải là người trung niên, Dick ạ, anh là người trẻ trung nhất

đời.

– Rosemary? - Im lặng trong lúc chàng đăm đăm nhìn vào cái giá bày

những loại rượu và đồ uống Pháp - những chai Otard, Rhum St James,
Marie Brizard, nước cam Punch, André Fernet Blanca, Cherry Rocher và
Armagnac.

– Em có một mình ư?
– Anh nghĩ em đang ở với ai chắc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.