DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 156

CHƯƠNG 4

– Lúc đó, chúng tôi đã hiểu vị thế của mình, - Franz kể. - Dohmler bảo

Warren chúng tôi sẽ bỏ qua vụ này nếu ông ta đồng ý tránh xa con gái vô
thời hạn, ít nhất là năm năm. Sau cơn suy sụp đầu tiên của Warren, hình như
ông ta chỉ lo chuyện này có rò rỉ đến Mỹ không. Chúng tôi sắp xếp một lịch
trình hàng ngày cho Nicole và đợi. Tiên lượng xấu, số lượng các đợt chữa
trị, kể cả cái gọi là chữa bằng quan hệ xã hội, rất thấp ở độ tuổi này.

– Những bức thư đầu có vẻ trầm trọng, - Dick tán thành.
– Rất nặng, rất điển hình. Tôi ngập ngừng mãi mới để lá thư đầu ra khỏi

bệnh viện. Rồi tôi nghĩ để Dick biết việc chúng tôi làm ở đây sẽ tốt. Nghĩa là
cứ để anh trả lời các bức thư.

Dick thở dài.
– Cô ấy xinh đẹp như thế, vậy mà chịu bao phát đạn bắn vảy vào người.

Suốt một tháng ở đó tôi không làm được gì hết. Tôi chỉ viết trong các bức
thư rằng “Hãy là cô gái ngoan và nghe lời các bác sĩ”.

– Thế là đủ rồi, nó cho cô ấy một người để nghĩ về thế giới bên ngoài.

Trong thời gian này Nicole không có ai hết, chỉ có một người chị mà hình
như cô ấy không thân thiết lắm. Hơn nữa, đọc thư của cô ấy giúp chúng tôi ở
đây, chúng là thước đo tình trạng sức khỏe của cô ấy.

– Tôi mừng.
– Anh thấy chuyện xảy ra bây giờ chưa? Cô ấy cảm thấy mình mắc tội

đồng lõa, không mặt này thì cũng là mặt khác, trừ khi chúng ta muốn đánh
giá lại sự ổn định tột bậc và mặt mạnh trong tính cách của cô ấy. Trước hết,
để cơn sốc này qua đi. Sau đó, để Nicole đến một trường nội trú và nghe các
cô gái trò chuyện, cô ấy sẽ từ bỏ sự che chắn, phát triển ý nghĩ cô ấy không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.