DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 240

– Phải, chắc chắn rồi, người ta...
– Abe North? - Dick đứng lên. - Anh có chắc là anh ấy chết không?
Hannan quay ngoắt sang McKibben:
– Không phải anh ta lết tới câu lạc bộ Racquet, mà là câu lạc bộ Harvard.
– Báo chí viết thế mà, - McKibben một mực cãi.
– Chắc hẳn có sự nhầm lẫn. Tôi hoàn toàn chắc chắn.
– Bị đánh đến chết trong một cửa hàng bán rượu lậu.
– Nhưng tôi tình cờ quen biết hầu hết các thành viên của câu lạc bộ

Racquet, - Hannan nói. - Nó phải là câu lạc bộ Harvard.

Dick đứng dậy, Tommy cũng thế, hoàng thân Chillichef bắt đầu nghiên

cứu sơ sơ, có lẽ là những cơ hội từng thoát khỏi nước Nga, một nghiên cứu
ông ta làm lâu đến mức có thể từ bỏ ngay lập tức, và nhập bọn với họ để ra
về.

– Abe North đã bị đánh đến chết.
Trên đường về khách sạn, một chặng đường mà Dick hầu như không nhận

thức nổi, Tommy nói:

– Chúng tôi đang đợi người thợ may xong mấy bộ complê để chúng tôi

có thể tới Paris. Tôi sẽ làm nghề môi giới chứng khoán, người ta sẽ không
nhận tôi nếu tôi xuất hiện với bộ dạng như thế này. Mọi người ở nước anh ai
cũng kiếm tiền triệu. Ngày mai anh ra đi thật sao? Thậm chí, chúng tôi còn
chưa kịp ăn tối với anh. Hình như hoàng thân có một bà cô già ở Munich.
Anh ta gọi điện, nhưng bà lão đã chết năm năm nay và chúng tôi sắp ăn tối
với hai cô con gái bà ta.

Hoàng thân gật đầu.
– Tôi có thể sắp xếp cho bác sĩ Diver.
– Không, không cần đâu, - Dick vội nói.
Dick đang ngủ say thì tỉnh giấc vì một cuộc diễu hành chậm rãi, thê lương

qua cửa sổ. Một hàng dài những người đàn ông vận quân phục, đội mũ sắt
quen thuộc năm 1914, những người đàn ông mập mạp mặc áo choàng dài tới
gối và đội mũ lụa, những thị dân, những nhà quý tộc, những người miền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.