DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 276

khỏi trách nhiệm mà cô đổ cho họ.

– Làm gì! Làm gì đi chứ!
– Chúng tôi không thể làm gì cho đến khi được lệnh.
– Tốt. Tốt!
Một lần nữa, Baby lại để cơn giận thiêu cháy bọn chúng, cho đến khi

chúng toát mồ hôi vừa xin lỗi vì bất lực, vừa nhìn nhau với cảm giác sẽ có
sự, sau mọi sai lầm khủng khiếp này. Baby đến bên cửa xà lim, dựa vào đó,
gần như vuốt ve nó, như có thể làm Dick cảm thấy sự có mặt và sức mạnh
của cô, rồi kêu to:

– Tôi sẽ đến tòa đại sứ, rồi sẽ trở lại. - Ném cái liếc nhìn cuối cùng, đe

dọa vô bờ bến lến viên cảnh sát, cô chạy đi.

Baby bảo lái đến tòa đại sứ Mỹ, thanh toán cho tài xế theo ý anh ta đòi.

Trời vẫn tối khi cô chạy lên các bậc và ấn chuông. Cô ấn ba lần, viên gác
cửa người Anh ngái ngủ mới mở cửa cho cô.

– Tôi muốn gặp ai đó, - cô nói. - Bất cứ ai, nhưng ngay bây giờ.
– Chưa ai thức giấc, thưa bà. Chúng tôi không mở cửa cho đến chín giờ.
Cô nôn nóng xua thời khắc đi.
– Tôi không thể đợi được. Người ta đã móc mắt một người, là em rể tôi,

và họ không cho cậu ta ra khỏi nhà giam. Tôi phải nói chuyện với ai đó, ông
không thấy sao ? Ông điên à? Hay là đồ ngốc, ông đứng đó với cái vẻ kia
trên mặt?

– Tôi không thể làm gì, thưa bà.
– Ông phải đánh thức ai đó chứ! - Cô nắm lấy vai ông ta và lắc dữ dội. -

Đây là vấn đề sống còn. Nếu ông không đánh thức ai đó, một việc khủng
khiếp sẽ xảy ra với ông...

– Xin bà vui lòng bỏ tay ra khỏi tôi.
Từ bên trên và đằng sau người gác cửa, một giọng nói quý phái mệt mỏi

cất lên.

– Có chuyện gì thế?
Người gác cửa nhẹ người, trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.