DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 57

khoảng cách là bốn mươi bước. Người làm chứng của anh ta đã đồng ý với
tôi là bốn mươi.

– Thế thì tốt.
– Có một cuộc quyết đấu tuyệt vời trong tiểu thuyết của Pushkin, - Abe

nhớ lại. - Mỗi người đứng bên rìa vách núi, nếu bị bắn trúng là xong việc.

Câu này dường như xa xôi và trừu tượng với McKisco, anh ta nhìn Abe

chằm chặp và hỏi:

– Gì kia?
– Anh có muốn chìm nghỉm và được tắm rửa sạch sẽ không?
– Không, không, tôi không biết bơi. - McKisco thở dài. - Tôi không hiểu

gì hết. Tôi không biết vì sao mình lại làm việc này. - Anh ta nói, tuyệt vọng.

Đây là việc anh ta làm lần đầu trong đời. Thực ra, McKisco là một trong

những người mà với họ, thế giới giác quan không tồn tại, phải đối mặt với
một việc cụ thể, anh ta vô cùng sửng sốt.

– Có lẽ chúng ta sắp đi, - Abe nói, nhìn McKisco hơi thất vọng.
– Được. - Anh ta uống một ngụm brandy, đút chai rượu vào túi và nói,

gần như hung dữ. - Nếu tôi giết chết anh ta thì sao? Người ta có tống tôi vào
tù không?

– Tôi sẽ đưa anh vượt biên giới sang Italy.
Anh ta liếc nhìn Rosemary rồi nói với Abe, vẻ ân hận:
– Trước khi chúng tôi bắt đầu, có gì tôi muốn một mình cô chăm sóc.
– Tôi mong không người nào bị thương, - Rosemary nói. - Tôi thấy việc

này rất ngu xuẩn và anh nên cố ngăn nó lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.