DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 71

Rosemary cười phá và Dick nhặt một nắm sỏi để trả đũa, rồi lại vứt

xuống.

– Tôi không thể đùa cợt ở đây, - chàng nói, khá ân hận. - Dây bạc đã bị

cắt, bát vàng đã vỡ tan, nhưng một người lãng mạn cổ lỗ như tôi không thể
làm gì được.

– Em cũng là người lãng mạn.
Họ ra khỏi con hào đã tái tạo gọn gàng, và đối mặt với đài tưởng niệm

Newfoundland

[28]

. Đọc những dòng khắc trên bia, Rosemary bỗng giàn giụa

nước mắt. Như hầu hết phụ nữ, nàng thích được bảo nên cảm nhận ra sao,
nàng muốn Dick bảo nàng cái gì đáng cười, cái gì đáng buồn. Nhưng hơn
hết thảy, nàng muốn chàng biết nàng yêu chàng đến chừng nào, lúc này mọi
sự thật đau buồn là nàng đang đến gần một chiến trường trong giấc mơ hồi
hộp.

Sau đó, họ lên xe và trở về Amiens. Cơn mưa nhỏ, ấm áp rơi trên những

cây mới trồng cằn cỗi và những bụi cây thấp, họ đi qua nhiều giàn thiêu lớn
bày những quả đạn lép, đạn pháo, bom, lựu đạn và trang thiết bị, mũ sắt,
lưỡi lê, báng súng và xà cạp bằng da đã mục, bị bỏ lại sáu năm trong đất.
Bất chợt, qua chỗ rẽ là những cái mũ lưỡi trai trắng muốt của một biển
những ngôi mộ. Dick bảo tài xế đỗ lại.

– Có một cô gái ở chỗ kia kìa, cô ấy vẫn mang vòng hoa tang.
Họ quan sát lúc chàng xuống xe và tiến đến chỗ cô gái đứng ngập ngừng

bên cổng, tay cầm vòng hoa tang. Taxi của cô đang đợi. Cô ta là cô gái tóc
đỏ ở Tennessee họ đã gặp trên tàu sáng nay, từ Knoxville đến đặt vòng hoa
tưởng niệm lên mộ anh trai. Những giọt nước mắt bực bội chảy trên mặt cô.

– Chắc Bộ Chiến tranh cho tôi nhầm số, - cô khóc thút thít. - Tên trên mộ

là người khác. Tôi đã tìm suốt hai giờ rồi, và vẫn còn quá nhiều mộ.

– Nếu tôi là cô, tôi sẽ đặt vòng hoa lên bất kỳ ngôi mộ nào mà không cần

xem tên, - Dick khuyên.

– Anh nghĩ tôi nên làm thế sao?
– Tôi nghĩ đó là điều anh cô muốn cô làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.