DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 75

– Đúng thế, - Abe tán thành. - Và sau đó cũng vậy thôi.
– Abe cảm thấy chẳng có gì quan trọng cho đến khi anh ấy lên tàu, -

Mary tiếp. - Lần này anh ấy lên kế hoạch mọi thứ khi tới NewYork. - Mary
nói, dường như cô đã chán nói tới những việc chẳng còn ý nghĩa gì với
mình, như thể trên thực tế, việc cô và chồng theo hoặc không theo tiến trình
chỉ đơn thuần là một khái niệm. - Anh ấy sẽ viết nhạc ở Mỹ, còn tôi sẽ hát ở
Munich, vì vậy khi chúng tôi gặp lại sẽ chẳng còn gì không thể làm nữa.

– Nghe tuyệt quá, - Rosemary tán thành và mân mê cốc champagne.
– Nào, thêm chút champagne nữa chúc mừng Rosemary. Rồi cô ấy sẽ có

khả năng suy nghĩ về hoạt động của các hạch bạch huyết của mình. Chúng
chỉ bắt đầu thực hiện chức năng vào tuổi mười tám.

Dick cười một cách bao dung với Abe, người chàng quý mến và đã mất

hy vọng từ lâu:

– Về mặt y học, điều đó là không đúng và chúng ta sẽ ra về thôi.
Vớ được sự bảo trợ mong manh, Abe nói, lướt khướt:
– Có cái gì đó mách bảo tôi rằng tôi sẽ viết bản tổng phổ mới ở

Broadway rất lâu rồi anh mới làm xong luận văn khoa học của mình đấy.

– Tôi mong là thế, - Dick bình tĩnh đáp. - Tôi mong lắm. Tôi còn có thể

bỏ cả thứ anh gọi là “luận văn khoa học của mình” nữa kia.

– Ôi, Dick! - Giọng Mary vừa hoảng hốt vừa căm phẫn. Trước kia,

Rosemary chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Dick đờ ra như thế. Nàng cảm thấy
lời tuyên bố này là thứ vô cùng quan trọng và nàng suýt kêu lên “Ôi, Dick!”
cùng Mary.

Nhưng bất chợt Dick lại cười và nói thêm: "... bỏ nó vì một thứ khác”, -

rồi chàng đứng dậy khỏi bàn.

– Kìa Dick, ngồi xuống đã. Tôi muốn biết...
– Rồi có lúc tôi sẽ nói với anh. Chúc ngủ ngon, Abe. Chúc Mary ngủ

ngon.

– Chúc ngủ ngon, Dick thân mến. - Mary mỉm cười dường như cô sẽ vui

lắm được ngồi trên boong tàu gần như vắng vẻ. Cô là một phụ nữ can đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.