DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 97

nghiệm khác hẳn với nàng, khác biệt và xa xôi, vì nàng đang có Dick trong
tim, nàng tiếc đã đi cùng vợ chồng North, nàng ước mình ở khách sạn và
chàng ngủ ở bên kia hành lang, hoặc chàng ở đây bên nàng trong bóng tối
ấm áp, tuôn chảy.

– Đừng trèo lên, - nàng bảo Collis, - cà rốt sẽ lăn xuống đấy.
Nàng ném một củ vào Abe ngồi cạnh lái xe, cứng nhắc như một ông già...
Cuối cùng, nàng về nhà trong ánh nắng ban ngày khoáng đạt, đàn bồ câu

đã lượn trên nhà thờ Saint-Sulpice. Cả bọn đều bật cười vì biết đêm qua lặng
gió nên mọi người đều có ảo giác sáng nay sẽ nóng gay gắt.

"Rốt cuộc mình đã dự một bữa tiệc ngông cuồng, - Rosemary ngẫm nghĩ,

- nhưng nếu không có Dick ở đó sẽ chẳng vui chút nào”.

Nàng cảm thấy hơi bị phụ bạc và buồn, nhưng ngay sau đó có một thứ

chuyển động lọt vào tầm nhìn. Đó là một cây dẻ ngựa đồ sộ đầy hoa trên đại
lộ Champs Elysées, lúc này bị buộc vào một xe tải dài và chỉ còn run rẩy vui
sướng, giống như một người đẹp ở tư thế vụng về mà vẫn tự tin dù sao mình
vẫn xinh đẹp. Mê mải ngắm cây dẻ, Rosemary cảm thấy gắn bó với nó và
cười vui vẻ, ngay lập tức mọi thứ dường như trở nên đẹp đẽ diệu kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.