DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 99

– Có phải vì chuyện của mỹ nhân trên thuyền anh, người mà tất cả đám

đàn ông đều chào tạm biệt, anh có hiểu vì sao cô nàng lại mua bộ đầm ấy
không? - Nicole nói mỗi lúc một nhanh hơn. - Anh có thấy không người nào
mua nó, trừ hoa khôi của tàu không? Anh thấy chưa? Không à? Tỉnh lại đi!
Đó là số phận của bộ áo, vì cái đó thừa chất liệu để kể một câu chuyện và có
ai đó trên tàu sẽ đủ cô đơn để muốn nghe.

Nicole kìm những lời cuối lại, nàng đã nói một mình quá nhiều, và Abe

thấy khó mà hiểu được những gì nàng nói, qua bộ mặt nghiêm trọng kia.
Anh ta ráng sức vươn người lấy tư thế trông như đang đứng nghiêm trong
lúc vẫn ngồi.

– Buổi chiều cô đưa tôi tới một vũ trường khác lạ... cô có nhớ không, vũ

trường St Genèvieve

[46]

... - Abe mở lời.

– Tôi nhớ. Hôm đó vui nhỉ?
– Tôi thì không vui. Tôi không vui khi gặp cô lần này. Tôi chán cả hai

người, nhưng không để lộ vì cô còn chán hơn tôi, cô hiểu ý tôi rồi đấy. Nếu
tôi còn chút nhiệt tình, tôi sẽ đến với những người mới.

Có một sợi xù lên trên đôi găng nhung của Nicole khi nàng đập vào lưng

Abe:

– Hình như anh ngớ ngẩn hơn là khó chịu, Abe ạ. Đằng nào anh cũng

không định nói thế. Tôi không hiểu vì sao anh từ bỏ hết thảy.

Abe thận trọng, cố nén ho hoặc xỉ mũi.
– Tôi cho là vì tôi chán ngấy, bây giờ trở lại để đến một nơi nào đó là cả

một quãng đường dài.

Thông thường đàn ông hay đóng vai một đứa trẻ bơ vơ trước mặt phụ nữ,

và Abe hầu như chưa bao giờ bỏ kiểu đó mỗi khi anh ta cảm thấy mình như
thế.

– Đừng bào chữa nữa, - Nicole nói, quả quyết.
Mỗi phút Abe càng cảm thấy tệ hơn, anh ta không thể suy nghĩ điều gì

ngoài những nhận xét cáu kỉnh và căng thẳng. Nicole tưởng đấy là thái độ
đối với mình nàng, nên nàng ngồi chăm chú nhìn thẳng về phía trước, đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.