DJINN XANH BABYLON - Trang 315

hũ thức ăn trẻ em mà ông mang theo bị trộm sạch, khỏi nói cũng biết ông
Groanin hạnh phúc chừng nào trước món quà đó. Ông đang bận rộn dùng
thiết bị hâm nóng bao MRE mà không cần dùng đến lửa để chuẩn bị bữa ăn
đầu tiên của mình thì một người mà ông ngờ ngợ nhận ra thò đầu qua cánh
cửa nhà hàng để nhìn vào trong. Đó là một trong những phóng viên mà họ
đã gặp trên đường đến Amman, và ông nhớ cái quần da và cái áo khoác đen
thui mà cô đang mặc hơn là khuôn mặt cô.

Cô phóng viên nở một nụ cười vui vẻ với ông:
– À, chào. Không phiền nếu tôi ngồi chung chứ?
Chỉ vào cái ghế nhựa màu tím phía đối diện, ông Groanin bảo:
– Cứ tự nhiên.
Ngồi xuống ghế, cô hít hít không khí vài cái và hỏi:
– Mùi thơm quá. Cái gì thế?
Ông Groanin giới thiệu:
– Quân đội gọi nó là MRE. Nó cung cấp khoảng 1.250 calo, chưa kể đến

một phần ba lượng vitamin và khoáng chất cần thiết trong ngày mà vị Tổng
quân y Hoa Kỳ khuyên dùng đó. Ngon lành và tiệt trùng như lý luận của một
chính trị gia. Cô biết không, bụng tôi rất nhạy cảm, nên tôi không thể nào ăn
nổi thức ăn lạ. Mà cô muốn ăn thử không? Loại nào? Tôi còn mấy bao đây.

Người phụ nữ nói:
– Không, cám ơn.
Ông Groanin nhún vai:
– Không cần khách sáo thế. Hay cô dùng ít bánh sô-cô-la hạnh nhân mềm

nhé? Ngon lắm đó.

– Ừm, thôi được. Tôi sẽ thử.
– Tinh thần vậy mới được chứ. Mà cô phải ăn nhiều vào, cô gái. Ốm quá

đó.

Ông Groanin lục lọi trong cái hộp đựng mấy bao MRE – cũng là nơi ông

cất cây đèn chứa ông Rakshasas – một hồi lâu mới tìm được mấy cái bánh
sô-cô-la hạnh nhân. Đưa cho người phụ nữ, ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.