“Em đoán là có ai đó trong buổi khiêu vũ đã báo về.” Cô lờ
đi lời nhận xét chua cay của anh.
“Cũng có thể. Anh chắc là Angel sẽ không làm thế một lần
nữa.”
Sara gật đầu. “Em nhất trí. Bố em nói sẽ thông báo cho em
mọi tin tức mới nhất của blog.”
“Tốt.”
Im lặng bao trùm.
Không phải là sự im lặng dễ chịu và thoải mái mà họ
thường chia sẻ, mà là một sự im lặng vụng về, căng th
Họ còn có ít nhất hai mươi tư giờ nữa trước khi thị trấn
vắng lặng trở lại và họ có thể ra ngoài mà biết rằng Rafe có thể nhận
dạng được những người không thuộc về nơi này, và Rafe không thể
chịu đựng được việc phải mắc kẹt trong nhà với một sự căng thẳng
thế này.
“Bố em là người như thế nào?” Anh hỏi, tò mò về người
đàn ông mà cô vừa nói chuyện cùng. Người đàn ông độc thân đã nuôi
dạy cô để cô sợ hãi sự cam kết.
Cô chùng vai trước câu hỏi trung lập của anh, và một nụ
cười nhẹ nhàng nở trên môi cô. “Bố cao to và thô, bề ngoài trông bố
giống kiểu cảnh sát cổ điển dạng ‘đừng có dây vào tôi’. Nhưng bên
trong thực ra bố rất mềm yếu.”