ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 1080

Đợi cả lớp ra hết hắn mới tiến đến chỗ cô.

- Em làm bọn trẻ sợ đó.

- …

- Em không sao chứ?

- Tôi không sao.

- Vậy đi thôi.

- Anh dắt mấy đứa đi đi, tôi mệt nên về trước. _ cô nói rồi xách cặp lên

vai.

- Em phải để cảm xúc của mình ở một nơi kín đáo nhất, đừng để ai biết

rằng mình đang nghĩ gì? Và đang như thế nào? Đừng tự biến mình thành kẻ
dễ bị kích động trước mặt người khác. Từ ánh mắt, gương mặt, lời nói, đến
cử chỉ và hành động cũng phải hết sức tinh tế. Đó là điều cơ bản nhất, nếu
ngay cả điều cơ bản đó cũng không làm được thì nên out sớm đi!

Có lẽ cô hiểu ý của hắn muốn nói gì? Hắn đang dạy cô điều cơ bản nhất

trong “bộ luật” bất thành văn của “trò chơi đi tìm ẩn số” này sao!? Phải đấy,
hãy nhớ và ghi nhận điều này nhé cô bạn nhỏ của chúng ta.

- Bây giờ muốn về hay đi tiếp? _ hắn hỏi.

Cô tư lự giây lát rồi quay lại.

- Tôi phải đi chứ.

- Thế thì đi thôi. _ hắn nhún vai rồi nói.

Hắn đi trước, cô đi sau, lũ trẻ đang đợi… cô nở nụ cười và nói lời xin lỗi

đến tất cả. Sắp nhỏ cũng đã cười trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.