ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 1110

Cậu chống hai tay lên tường (cô đứng giữa hai cánh tay), nhắm mắt lại,

cậu dần dần đưa môi mình đến bờ môi ấy.

… *Trần Na Na, mày làm gì đi chứ!?… Nhưng làm gì bây giờ? Chính

mày cũng không hiểu được mày muốn gì nữa mà…* _ cô muốn buông xuôi
để được trở về bên cạnh cậu.

Nhìn lại gương mặt cậu đang dần một sát mặt mình… Như có ma lực nào

đó… cô dần kéo đôi mi xuống để… đợi chờ một bờ môi vẫn thường “đốt
cháy” cô bao lần…

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã…” _ chuông điện thoại của cậu bỗng đổ.

Lúc này thì chuông điện thoại, hay chính xác hơn là người gọi điện đến

đúng là kẻ “tội nhân thiên cổ”.

Cô giật mình liền mở mắt ra. Đối với cô thì điện thoại đúng là “vị cứu

tinh”. Nhờ nó mà cô mới “giật mình” để “tỉnh giấc”.

- Cậu nghe điện thoại đi chứ. _ cô nói.

Cậu vẫn nhìn cô mà không hành động gì.

Chuông điện thoại vẫn đổ.

- Chuông đổ ba lần rồi. _ cô nhắc.

Cậu thở hắt ra, thôi thì đành nghe chứ sao giờ.

- Em nghe anh hai.

- “Bé Na có ở đó chứ!?”

- Có chuyện gì anh nói với em được rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.