ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 158

Cô thích trèo lên nóc nhà không phải vì rảnh rỗi hay dở hơi tập bơi, mà vì

chỉ có nóc nhà là nơi cô được gần với bầu trời nhất, mỗi khi có điều gì đó
muốn nói với anh trai cô chỉ còn cách trèo lên đây “độc thoại”. Thêm một lí
do nho nhỏ nữa là vì trên này rất mát.

Những cơn gió êm dịu ngang qua vội vuốt mái tóc bóng mượt, buông xõa

còn phảng phất mùi hương trên tóc của cô; nhẹ nhàng “đưa tay” ôm lấy
khuôn mặt cô và khẽ tặng cô hàng ngàn nụ hôn của gió. Cô hít một hơi đầy
bụng và thở ra nhè nhẹ để tận hưởng bầu không khí trong lành; khẽ cười
mỉm chi cô với lấy cây sáo cạnh mình, đặt từng ngón tay lên từng lỗ sáo,
nhẹ nhàng đặt bờ môi lên lỗ còn lại. Hít thêm một hơi đầy bụng… cô bắt
đầu thổi…

“o…#…o…#…o…#…o……”

Từng tiếng sáo vang lên, lúc cao bổng với khát vọng nào đó mãnh liệt rồi

lại trầm xuống lắng đọng chạm tới đáy tâm hồn người ta. Chỉ nghe thôi
cũng đủ để hiểu chút về tâm tạng người cầm sáo ấy (sự trống vắng với nỗi
buồn vô tận khó lý giải hằn lên đôi mắt sâu thẳm, đen láy).

o o o

- Ủa, khuya rồi sao lại có người thổi sáo ta? Ai thế nhỉ? _ cậu đang chăm

chỉ học bài thì nghe tiếng sáo ngoài cửa sổ.

Nhưng nhanh chóng ngừng hỏi, cậu buông bút, ngả lưng ra ghế nhắm

nghiền mắt, thả lỏng toàn thân để tâm hồn được hòa theo điệu nhạc “vô
danh” *Bản nhạc này hay vậy, sao chưa bao giờ mình nghe nhỉ? Nghe tiếng
sáo có vẻ chủ nhân đang rất tâm trạng thì phải (trúng phốc)* Bản thân cũng
gọi là người “trong nghề” nên cậu có phần hiểu được điệu nhạc ấy.

“o…#…o…#…o……….” tiếng sáo vẫn tiếp tục vi vu trong màn đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.