ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 185

- Alo Trần Na Na xin nghe! _ cô nói giọng ngái ngủ, mắt vẫn nhắm tịt.

- Giờ này đã ngủ rồi sao cô bé?

*Cô bé???* _ cô mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại vẫn sáng. *Là số

bữa trước bị nhỡ*

Cô áp điện thoại vào tai:

- Tôi quen “bác” sao?

- … Em nhanh quên quá! Không nhớ anh sao? _ giọng nói đầu dây bên

kia có chút thất vọng.

- I em so rí, trí nhớ của tôi không nhớ những gì nó cho là không cần thiết.

- Vậy để anh làm em thấy nó cần thiết nhé!

- Bác tin là mình làm được sao?

- …

- Alo… Chắc sợ quá rồi đây! Hứ… ddang ngur ngon _ nghĩ rằng bên kia

đã cúp máy nên cô định dập máy luôn thì… từ đầu dây bên kia…

- ♪ ♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♪ ♫ ♪ ♫… _ có tiếng huýt sáo.

*Bài nhạc ấy…* _ cô vội áp điện thoại vào tai để nghe rõ.

Mắt cô đỏ ngàu lên từng tia dữ dội. *Là anh… Đã rất lâu em không được

nghe ai dạo khúc nhạc ấy cho em…*

(Bản nhạc ấy là của cô sáng tác cùng một người nữa là bạn thân của anh

cô, dành tặng riêng trong dịp sinh nhật thứ 18 của anh trai cô, vì anh rất
thích nghe nhạc hòa tấu cũng rất am hiểu về nó nhưng ngặt nỗi anh lại
không thể chơi được nhạc cụ nào. Ngược lại, cô lại chơi thành thục các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.