ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 214

… mùi băng gạc, thuốc khử trùng nơi bệnh viện.

- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chị nhà đã mất máu quá

nhiều, não xuất huyết nặng nên… _ vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nói.

“Đùng đùng… xẹt…”

Lời thông báo hòa cùng tiếng sấm xé tan lòng cậu, ngoài trời đổ mưa to

cơn mưa như khóc thay cho cậu.

Ba cậu lặng đi không nói đựợc lời nào, ba yêu mẹ nhiều lắm, cậu biết

chứ, nhưng cậu biết làm gì đây…?

Và rồi… điều không mong đợi đã xảy ra, cú sock là quá lớn với ba, ông

đã ra đi vì bệnh tim tái phát.

Cậu không bao giờ quên ngày mưa ấy, cái ngày đã cướp đi sự sống của

hai người cậu yêu nhất trên đời. Lỗi lầm ấy do chính cậu là thủ phạm, cậu
luôn dằn vặt bởi suy nghĩ đó mà không sao thoát ra được.

…**

- Mẹ… ba! Con xin lỗi! Con xin lỗi!

Chưa bao giờ cô thấy ai khóc trước mặt mình như thế, đặc biệt là một

người con trai.

*Chắc cậu đang rất đau! Không ngờ người như cậu lại có nỗi đau lớn đến

như vậy.* _ cô nghĩ bụng.

Không biết làm sao để giúp cậu đỡ hơn, thấy cậu cô lại nhớ về anh mình.

Cô ôm trầm lấy cậu, cô nghĩ rằng cậu đang cần một nơi để tĩnh tâm.

Cũng không hiểu sao tự dưng lúc này cô lại thấy rất thương cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.