ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 212

- Gia Bảo! cẩn thận con.

Cậu đã chạy sang gần tới rồi nhưng nghe thấy tiếng còi lẫn tiếng mẹ làm

cậu quay lại.

Bà đẩy cậu vào vỉa hè rồi chỉ kịp la lên, tiếng hét lẫn tiếng của hai vật nào

đó đụng vào nhau rất mạnh.

Cậu chỉ nghe được tiếng mẹ trong chút giây ngắn ngủi, khi quay lại đã

thấy mẹ nằm đó giữa một vũng máu, chỉ toàn máu.

Cậu bé hoảng loạn chạy đến bên mẹ, nước mắt đã ôm lấy hai gò má cậu

tự lúc nào không hay.

- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi mẹ.

Anh cậu cũng vừa lúc chạy tới, nhưng anh thật kiên cường, anh không

khóc thét như em. Bình tĩnh, anh đỡ mẹ nằm vào lòng để đầu mẹ tựa vào
ngực mình.

- Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ? Gọi cấp cứu đi! Nhanh lên! Cứu mẹ cháu

với! Làm ơn gọi cấp cứu!

- Huy… hực… Bảo không sao chứ?

- Dạ không, em ấy đây này, mẹ nhìn đi. Mẹ yên tâm xe cứu thương sắp

tới rồi, mẹ chờ thêm chút nữa nhé!

Bà cười nhẹ, khóe mắt rơi lệ:

- Ưhm… con trai mẹ!… hực… con ngoan… ngoan lắm! Sau này… nhớ

chăm sóc em hộ mẹ… hực… đừng cáu gắt với em… hãy… thay mẹ dạy em
trở thành một người đàn ông đích thực. Làm anh phải noi gương tốt biết
chưa con? _ mẹ đưa tay lên ôm lấy má cậu hỏi, bàn tay tanh mùi máu tươi
đang lạnh dần từng giây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.