ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 256

công bằng nhé! Tôi sẽ ở đó vào tối chung kết, hy vọng sẽ nhìn thấy lớp
mình! Chào các bạn.! _ thầy nói xong vội xách cặp bỏ đi.

- Thầy Khánh! Thầy Khánh…! _ bọn nó chạy theo, cứ gọi thầy nhưng

thầy vẫn bước đi mặc chúng nó vẫn gọi.

- Thầy không giám quay lại, thầy sợ mình lại không nỡ. Hãy cố gắng nhé

các em, đừng để thầy ra đi là uổng phí! _ thầy cố gắng rảo chân thật nhanh
và núp sau tường phía trước để giấu đi cảm xúc lẫn những giọt nước mắt
của mình. – Thì ra bọn nó không hề ghét mình, có lẽ vì mình quá nghiêm
khắc chăng?

=o=o=o=

Quay vào lớp, đứa nào cũng nặng trĩu tâm trạng; nhìn lên bục giảng bọn

nó nhớ đến hình ảnh lúc lúc thầy đang say mê giảng bài, những lúc thầy cắp
tay ra sau đi đi lại lại, cả lúc thầy viết bảng bụi phấn bay trong không khí
khiến tóc thầy đủ loại màu.

“Rầm” _ cô đập bàn đứng dậy.

- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Thầy Khánh nghỉ việc rồi. _ thằng Phát Xêkô lí nhí.

- NGHỈ??? _ tất cả đồng thanh.

- Tại sao? _ cậu hỏi.

- Tao không biết! Tao cũng mới biết tin lúc sáng, định chạy vào báo cho

bọn mày thì vào lớp rồi chuyện còn lại thì bọn mày cũng đã biết rồi đấy.

- Không thể như thế được, chắc chắn đã có chuyện xảy ra! Thầy Khánh là

một tiến sĩ giỏi mà trường nào cũng muốn mời thầy về dạy, trường mình đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.