ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 32

-Cháu biết rồi, vậy chiều nay cháu có thể dọn luôn được chứ? _cậu hỏi

nhưng giống đang khẳng định hơn.

-Ừm… . mà cháu chắc là không hối hận chứ?

-Chắc. _cậu trả lời chắc nịch.

-Còn nữa, bà không được sai người theo dõi cháu, cũng không được can

thiệp vào việc của cháu nữa.

-Bà biết rồi.

Nhận được lời hứa mình cần, cậu đứng dậy định mở cửa ra ngoài nhưng

cậu quay lại… đến gần bà chống tay xuống bàn.

*chụt*

Cậu hôn lên má bà một cái.

-Bà đừng nhớ cháu quá mà ốm nhé. _cậu nói rồi cười nụ cười nửa miệng.

-Haha… cái thằng nhóc này. _bà cười rồi đưa hai tay lên bẹo má cậu. –

Nếu biết lo cho bà thì lâu lâu nhớ về ăn cơm với bà già đau khổ này biết
chưa!

Cậu không nói gì chỉ cười rồi quay gót bước đi.

Đằng sau nụ cười ấy che giấu đi một nỗi buồn không tên trong lòng cậu.

Bước ra ngoài cậu đứng dựa vào cánh cửa một lúc mới về về phòng. Cậu

chỉ lấy những thứ cậu cho là cần thiết xếp vào vali rồi khóa lại. dọn xong
cậu nhìn lại căn phòng một lần nữa để niệm lại kí ức xưa.

*những lần đùa cùng mẹ…., rượt đuổi cậu anh trai nghịch không kém

mình…, những lần cùng mọi người chơi trốn tìm cậu đều trốn trong chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.