ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 35

-Cám ơn! Không cần, tôi đi xe buýt cũng được. _cậu tỏ ra lạnh lùng.

-Lên đi. _anh nói nhưng giống đang ra lệnh, anh không nói gì nữa mà mở

cửa xe rồi ngồi vào.

Cậu đứng đó nhìn anh cậu nhưng cũng bước lại, lên xe ngồi. Cậu đã yên

vị xong mà mãi anh cậu vẫn chưa cho xe chạy.

-Sao? Không đi ah? _cậu nhìn về phía trước nói.

-Thắt đai an toàn vào! _anh cậu lại nói như ra lệnh.

Cậu nhìn lại mình, đúng là chưa thắt thật cậu vội kéo đai thắt vào. Lúc

này anh cậu mới cho xe chạy.

Trên đường đi không ai nói câu nào chỉ im lặng, anh cậu tập trung lái xe

còn cậu thì chỉ nhìn về phía trước. Đến nơi anh dừng xe, cậu tháo đai an
toàn định mở cửa xuống xe thì anh cậu lên tiếng:

-Lâu lâu nhớ về thăm bà! _vẫn vẻ mặt lạnh như sắt.

-Tôi biết. _cậu mở cửa một chân đặt xuống đất anh cậu lại nói tiếp.

-Đừng thức khuya quá.

-Tôi biết. _cậu vẫn trả lời cộc lốc, xuống khỏi xe định đóng cửa anh cậu

nói vội theo.

-Chú ý ăn uống, đi đứng cẩn thận,… giữ sức khỏe. _anh nói một hơi rồi

nhìn lại cậu.-Vào đi, trời nắng.

-Cám ơn! _cậu nói nhỏ rồi đóng cửa xe lại. đợi cậu vào nhà hẳn chiếc xe

mới vụt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.