ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 47

*con nhỏ sao chổi tôi sẽ không tha cho cô. Hãy đợi đấy* (đã lâu… mà

không, phải là rất lâu mới đúng cậu chưa chọc phá ai vì cậu quyết “tu”, đó
cũng là câu trả lời cho việc cậu không tính toán những lần trước với cô,
nhưng giờ thì cậu phải xuống núi rồi)

Cậu đứng rửa hết đống bát này đến chồng bát nọ, đến tận 2h sáng mới

được “thả”. Hên là trước đây câụ sống một mình bên Úc nên cũng biết đến
rửa chén là gì, cũng hay đi làm thêm nên quen với việc phải đứng lâu. Nếu
không thì không biết rằng sau các đống bát đó cậu còn dẫn xác về nhà được
không. Mà cũng còn hên nữa là trường cậu 8h mới học nên cậu có thể ngủ
bù được chút buổi sáng.

Nhưng cậu không dành thời gian đó để ngủ bù, sáng hôm sau cậu dậy

sớm rồi đến trường luôn. Dĩ nhiên cậu là người đến lớp đầu tiên.

Tùng tùng tùng…

Tiếng trống trường vang lên điểm giờ vào lớp.

Cô không biết gì nên thản nhiên bước vào, còn không quên tặng cậu một

nụ cười “cám ơn” vì trầu kem tối qua, tưởng là sáng nay cậu ta chắc chắn sẽ
tính với mình nhưng… không hề, cậu ta còn đáp lại cô cũng bằng một nụ
cười nửa miệng. Cô không hề biết đến nụ cười của cậu vì cô đang đảo mắt
tìm H.Lâm (hôm nay cậu ta không đi học) nếu không thì cô đã đề phòng
được rồi.

Tiết đầu là tiết sinh của bà cô Lệ (bà ấy hơi dị hợp chút)

10’- 15’- 35’… trôi qua bình yên, cậu đang nghĩ không biết mình có bỏ

quá liều cho xx xxxx không thì…

-AAAAAAAAAAAAAAAA………..!!! _đó là tiếng la của cô, mặt cô

đang chuyển sắc từ hồng… trắng… xanh… đỏ…xám đến tím lịm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.