ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 483

*Giọng nói này…* _ anh ngờ ngợ khi nghe được giọng nói ấy.

Trong góc khuất lại quay lưng về sân khấu nên anh không thấy rõ được

người có giọng nói ấy là ai, nhưng không quan tâm anh lại tiếp tục uống
rượu.

- Bản nhạc này lần đầu tiên tôi nghe, nó có phải là của bạn?

- … Vâng!

- Ồ… _ rất nhiều người ngạc nhiên.

- Thường thì những người viết nên những bản nhạc đạt đến trình độ thế

này là những người đã từng trải và rất có kinh nghiệm, tại sao một cô gái trẻ
phải nói là rất trẻ như bạn lại có thể…?

- Âm nhạc không phân biệt tuổi tác, người biết ít hay nhiều mà nó giúp

con người xích lại gần nhau hơn dù họ đang ở đâu.

“Rào rào rào…” _ tràng pháo tay là lời tán thưởng cho câu trả lời thông

minh của cô gái trẻ.

- Bạn có thể cho mọi người biết về tuổi và ngành nghề bạn đang học

không?

- Năm nay tôi 17 và tôi đang học tại lớp 11 trường Nguyễn Trãi.

- Ồ… không thể tin được… _ sự kinh ngạc của tất cả mọi người không hề

nhỏ.

Nghe đến trường Nguyễn Trãi, anh ngờ ngợ ra điều gì đó *Chủ nhân ca

khúc… Cô bé đó…?* _ anh giật mình quay lại thì không còn bóng dáng cô
gái nào bên cây piano nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.