ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 645

- Chị ấy mất tất cả, anh hai thì đi biệt tích luôn từ ngày ấy. Đã mấy năm

vậy mà chị Trâm Anh vẫn là người có nhà mà không thể về, chả phải vì chữ
“yêu” sao? Từng giây trôi qua chị ấy đều mong anh Tuấn trở về nhưng kết
quả chỉ chờ trong sự ngóng trông tưởng chừng vô vọng. Chỉ vì hai anh chị
ấy đã yêu nhau quá sâu sắc mà không thể dứt ra được. Em không muốn đến
khi đã quá lún sâu vào đó màkhông thể rút chân ra được, vậy nên kết thúc
sớm sẽ tốt cho cả hai.

- Cho ai?

- Cả em và cậu ấy.

- Em có chắc không?

- …

- Sao không trả lời? Em như thế này mà nói là tốt sao? Tốt là hằng ngày ủ

rũ, vô hồn, buồn bã, sầu não như em bây giờ sao?

- Thà đau một lần rồi thôi, mọi chuyện sẽ cớm trở về vị trí cũ của nó thôi.

- Em chắc là sớm chứ?

- …

- Anh buông tay là để hằng ngày được thấy nụ cười của em, được nhìn

em hạnh phúc chứ không phải như em bây giờ.

- Nhưng em biết làm gì hơn thế chứ? Em không muốn mình biết mà vẫn

dấn thân vào yêu để rồi mất tất cả.

- Nhưng ít ra em đã sống với chính tình cảm, chính con người em chứ

không phải nhút nhát eút lui với tình cảm của mình. Em hãy sống hết mình,
hết sức lực từ nhựa sống em đang có để không phải hối tiếc! Và anh biết
loại nhựa duy nhất khiến em sống được chỉ có Gia Bảo mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.