lớp đất cứng kia. Nụ cười trên môi cô đã khiến cậu tự chủ được bản thân
mình để không khiến mình có những hành động ngu xuẩn nhất lúc này. Hơn
bản thân mình cậu cũng không hiểu vì sao mình có thể giữ được sự điềm
tĩnh cho lí trí đến mức khó tưởng đến thế. Có lẽ vì phải suy nghĩ nhiều
chuyện đã vô hình tạo cho cậu thói quen bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh và
vốn dĩ cậu đã là người có lối sống ngông của con người cậu mà.
…
Nhưng cũng chính vì sự lặng thinh đi theo lối mòn của dòng suy nghĩ
mình tạo ra mà cậu không hề biết rằng cả ngày nay không lúc nào cô thôi
nghĩ về cậu, không lúc nào cô thôi ngóng điện thoại mình sáng lên và mang
theo tên cậu, không lúc nào cô không bồn chồn lo lắng, cũng không lúc nào
cô thôi sợ hãi-sợ tình cảm của hai người sẽ thế nào vào ngày mai… Cậu gọi
cho cô không được là vì điện thoại của cô hồi chiều đã cùng cô “song kiếm
hợp bích” xuống hồ.
…………o
Ngồi một mình trên phiến đá phiến đá giữa bóng đêm hiu quạnh, bóng cô
in lên mặt hồ nhờ một nguồn sáng từ vầng trăng khuyết kia nỗi nhớ cậu
cuộn lên cồn cào trong cô. Phải chăng tình yêu cũng như ánh trăng ấy, vầng
trăng luôn theo quy luật trăng tròn rồi trăng lại khuyết còn tình yêu là
những lúc tình cảm đong đầy rồi lại tràn ly khi có chút va chạm hoặc cạn đi
theo thời gian???
Cô nhớ đến cậu, muốn nghe giọng nói của cậu. Lúc này cô mới nhớ đến
chiếc điện thoại của mình. Cô lục tất cả những túi mình có để tìm điện thoại
nhưng không thấy nó đâu… thất vọng khi nhớ ra rằng nó đã thay cô bỏ
mạng tại đáy hồ.
- Haizzz đúng là kiếp con bọ chét mà.