ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 830

- Hức… _ trong cơn mê sảng, Gia Linh bắt đầu thút thít.

Nhìn điệu bộ đó của Gia Linh, Quốc “chớp chớp” mất vài giây…

- Hức… anh ơi! Hức… _ Gia Linh bắt đầu rơi nước mắt.

Quốc tạm ngừng tay mình và thu lại…

- Anh đừng đi! Em xin anh! Xin anh một lần này thôi được không? Anh

à! Hức hức… _ Gia Linh vội đưa tay nắm chặt tay Quốc và nói trong cơn
mê sảng.

Quốc không thoải mái, cố rút tay mình ra khỏi bàn tay Gia Linh… nhưng

bàn tay cô càng xiết chặt tay Quốc hơn trong vô thức…

- Anh đừng đi! Đừng bỏ rơi em mà!.. hức hức… _ Gia Linh bật khóc dữ

dội, lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nắm chặt tay Quốc.

- Tôi không phải người cô… _ đang định mắng Gia Linh cho cô tỉnh hẳn

nhưng bàn tay Gia Linh chợt buông lỏng dần khỏi tay quốc, nước mắt cô
vẫn còn tuôn nhưng đã hết hẳn tiếng thút thít.

*Thật kì lạ, đây đã được gọi là nắng mưa tính tình con gái chưa trời?* _

Quốc chẹp miệng, chỉ biết lắc đầu. Chưa bao giờ anh phải thốt lên điều gì
đó vì một người con gái nào khác cô…

___o0o___

Cách đó rất xa, tại một tòa tháp cao, một old man trong bộ vét đen huyền

bí… Phì phào điếu xì gà trên tay, ông ta đứng trước bức tường kính trong
suốt nhìn ra xa thành phố…

- Đã có sự cố, thưa cục trưởng! _ một tên khác kính cẩn nói.

Tên ấy cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của ông từ phía sau mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.