ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 86

Cô phát trái cầu đầu tiên qua lưới nhưng cậu không đánh trả được, sao

vậy ta đội trưởng đội cầu lông hùng mạnh trước đây đi đâu rồi mà kém vậy
không biết. Cô hí hửng vui sướng còn cậu thì nhăn như khỉ ăn ớt.

Ơ… một nụ cười nửa miệng trên môi cậu trông đểu vô cùng lộ ra, thua

mà còn cười được sao nhất là đối thủ lại là cô. Hay… anh chàng lại bày trò
gì đây? Chậc chậc, hiểm quá!

Nãy giờ cậu cứ chạy qua chạy lại mà đỡ cầu toàn hụt thôi, nhặt cầu đến

bở hơi tai luôn rồi.

-Sao vậy? Nãy còi kêu to lắm mà? Giờ đã sợ chưa nhóc? Haha _ cô kêu

ngạo nói.

-Ai nói tôi sợ cô hả?

-Sợ gì? Sợ ai? Ai sợ? _ tiếng nội vang lên.

Hai người không hẹn đều nhìn sang nội.

-Cũng muộn rồi hai đứa có về không, hai già này đói lắm rồi. _ ngoại hỏi.

-Có ạ con cũng đói lắm rồi. _ cô trả lời. –Tôi về nhé nhóc! Haha _ cô

chào cậu.

-Khoan đã, chưa đấu xong mà cô đòi đi đâu? _ cậu chặn lại.

-Ô, cậu vẫn chưa sợ sao?

-Ủa, nãy giờ hai đứa đấu đó hả? _ nội hỏi.

-Nội ơi cái này thì sao gọi là đấu được, cậu ta đánh không bằng con nít

nữa là. _ cô phẩy tay.

Cô nói xong toan bước đi thì cậu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.