DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 129

Ta chưa mở miệng, liền nghe giọng nói lười biếng của Nam Thừa Diệu

vang lên ở ngoài cửa, ta cùng Sơ Ảnh vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh
đón.

Hắn đi đến, ngồi xuống, ta vừa pha trà vừa mỉm cười nói: “Chẳng qua

chỉ là chuyện nhỏ, Điện hạ đừng nghe Sơ Ảnh nói bậy.”

Sơ Ảnh không cam lòng, nhỏ giọng than thở: “Nếu là chuyện nhỏ, tiểu

thư sao lại không chịu đàn cho người ta nghe?”

Xem ra hôm nay tâm tình của Nam Thừa Diệu không tệ, thuận miệng

nói: “Đàn cái gì?”

“Chính là khúc nhạc mà tiểu thư đàn trong đêm yến hội ngắm trăng ấy, ta

không có tư cách vào điện nên không thể nghe thấy, nhưng mà hiện tại cả
kinh thành đã lan truyền rằng tiếng đàn của tiểu thư tựa như âm thanh thiên
nhiên, ta muốn nàng đàn thêm một lần nữa để mở mang tầm mắt, nhưng mà
nàng lại không chịu.” Sơ Ảnh vừa nói, vừa giận hờn nhìn ta, lời nói vì thế
cũng bất giác mang theo sự oán trách của một cô bé.

Ta bất đắc dĩ nhìn nàng, đang định lên tiếng, lại vô ý nhìn thấy ánh mắt

Nam Thừa Diệu hơi thâm trầm, ngay sau đó, giọng nói của hắn thản nhiên
vang lên: “Không chỉ Sơ Ảnh, tiếng đàn tựa như âm thanh thiên nhiên kia,
ngay cả Bổn vương cũng muốn nghe thấy một lần nữa.”

“Điện hạ?” Ta có phần kinh ngạc, chưa từng nghĩ hắn sẽ nói như vậy.

Còn Sơ Ảnh lại vì lời nói của hắn mà hưng phấn không ngừng, nhìn ta,

lại nhìn sang Nam Thừa Diệu, cuối cùng nhịn không được vội vàng mở
miệng: “Tiểu thư, Tam điện hạ đã nói như vậy, hay là để Sơ Ảnh mang
chiếc đàn cổ “Kinh Đào” đến được không?”

Không đợi ta lên tiếng, Nam Thừa Diệu đã mỉm cười gật đầu, Sơ Ảnh

như nhặt được của quý, chạy nhanh tới gian nhà để đàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.