DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 167

Sơ Ảnh vẫn không ngừng lẩm bẩm không ngừng, ta nhìn dáng vẻ của

nàng, đáy lòng không khỏi mang theo thương xót và đau lòng, ánh mắt lặng
lẽ chuyển hướng sang Ám Hương, nếu như không phải trong đáy mắt của
nàng ẩn chứa sự áy náy lưu luyến không hề giả dối, thật tình ta rất muốn
hỏi nàng một chút, rốt cuộc nàng có hiểu được sự lo lắng của tỷ tỷ nàng đối
với nàng hay không?

Cho dù không uống thuốc, bệnh tình cũng sẽ không chuyển biến xấu đến

như vậy, mà Ám Hương cũng không mềm yếu như Sơ Ảnh, từ nhỏ đã cẩn
thận tỉ mỉ, cho nên mẫu thân mới đặc biệt để nàng đi theo Diễm nhi. Một
đứa bé như vậy, cho dù thế nào cũng không bất cẩn đem thân thể của mình
làm ra thế này.

Như vậy, chỉ có một lời giải thích duy nhất cho bệnh tình của nàng, đó là

do nàng cố ý.

“Nhị tỷ, hay là tỷ cùng Diễm nhi đi đến tẩm điện của ta ngồi một chút,

để cho Sơ Ảnh và Ám Hương có thể nói chuyện với nhau.

Giọng nói nhẹ nhàng của Diễm nhi vang lên, ta đưa mắt nhìn nàng, nàng

cũng bình thản nhìn lại ta, không nói gì, cũng không thúc giục, nét mặt tĩnh
lặng.

Sau một lúc lâu, cuối cùng ta cũng không nói gì, đứng dậy theo nàng,

bước ra ngoài cửa.

Đi tới cạnh cửa, vành tai vẫn còn nghe thấy lời nói thao thao mà đau lòng

của Sơ Ảnh, không nhịn được liền dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về
phía Ám Hương, thản nhiên nói: “Ngươi phải biết yêu quý thân thể của
mình, không chỉ vì ngươi, mà còn vì tỷ tỷ của ngươi, ngươi có biết thời
điểm nghe tin ngươi bị bệnh nàng đã lo lắng như thế nào không?”

Vừa nói xong, ta không tiếp tục nhìn Ám Hương mà lập tức bước ra khỏi

cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.