giữa tiết trời sương giáng này, mới dẫn đến sốt cao không giảm. Ta mời
Thái y, tất nhiên là để già trẻ trong Đông cung đều biết bệnh tình của nàng,
nhưng lại chính nàng ấy không chịu uống thuốc của Thái Y viện, ban đêm
cũng không đắp chăn khi ngủ, nên bệnh tình mới trở nên thế này. Nàng nói
với ta, thế này thì chắc chắn Sơ Ảnh sẽ xin tỷ đem nàng ấy đến phủ Thái tử
để thăm nàng, khi đó ta liền có thể gặp tỷ.”
Ta thoáng giật mình, nhịn không được khẽ thở dài, “Nàng chỉ là một đứa
trẻ mới mười bốn tuổi.”
Diễm nhi cười cười, “Cho nên ta mới nói tỷ là thật sự yêu thương Sơ
Ảnh, cũng vì vậy mà nàng ấy vẫn có thể gìn giữ được bản tính thật sự của
mình.”
Ta nhìn nàng, đều là tỷ muội cùng phụ mẫu sinh ra thế nhưng ta cảm
thấy bản thân chưa từng hiểu rõ nàng, dung mạo kia đã từng rất quen thuộc,
nhưng bây giờ nhìn lại, không ngờ xa lại như thế.
“Thế thì, muội hao tâm tìm cách mời ta đến đây như vậy, cuối cùng là
muốn nói gì với ta?”
Qua một lúc lâu, ta nghe thấy giọng nói của mình, bình tĩnh không hề
dao động, toàn bộ những chán nản phiền muộn đều được giấu giếm rất tốt,
không chút dấu vết.
Nụ cười của nàng nhạt dần, im lặng nhìn ta, sau mới khẽ hỏi: “Tam điện
hạ rời khỏi kinh thành cũng đã hơn mười ngày, hiện tại Nhị tỷ có biết hắn ở
đâu không?”
Lời nói tuy rất nhẹ, nhưng ta có thể cảm nhận được rõ ràng ở trong đó
còn có điều không đúng, ta không hề nháy mắt mà nhìn thẳng vào đôi mắt
của nàng, lên tiếng đáp: “Quan ải cách trở, thư từ khó khăn, ngoại trừ cứ
mỗi năm ngày sẽ có thư tín từ biên cương báo tin bình an của Điện hạ thì ta