quản gia, giọng nói tuy rằng bị huỷ nhưng lại có lòng trung thành. Xem ra
Thái tử đã hồi phủ, Nhị tỷ, ta đưa tỷ ra ngoài.”
Ta đứng dậy theo nàng, hai bóng người u buồn, thật sự ngay lúc này ta
không biết phải nói gì với nàng, ngay cả một tiếng “Đa tạ” đơn giản cũng
không nói nên lời.
“Nhị tỷ, có phải trước đây Tam điện hạ đã từng bị thương?” Đi tới trước
cửa, bỗng nhiên nàng lại hỏi ta.
Trong lòng hơi kinh hãi, nhưng lại không dám thể hiện ra một chút cảm
xúc khác thường, dù sao chuyện này ở Tam vương phủ cũng không có mấy
người biết.
Sắc mặt của ta không đổi, lên tiếng nói: “Sao đột nhiên Diễm nhi lại hỏi
ta như vậy?”
Nàng nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên mỉm cười: “Tỷ không cần
phải đề phòng ta như vậy, chúng ta đều là người một nhà, không cần nghi
kỵ tấm lòng của ta. Nhưng mà Nhị tỷ, cứ xem đây như là lời khuyên chân
thành cuối cùng của Diễm nhi cho tỷ, nếu Tam điện hạ thật sự bị thương và
mãi cho đến khi xuất chinh mới tạm thời ổn định, thì tỷ nên cân nhắc thật
tốt, người ở trong Tam vương phủ, ai mới thật sự là kẻ đáng tin, ai mới có
thể đảm nhiệm trọng trách đưa tin.”
Dứt lời, nàng cũng không để ý đến sự chấn động ở trong lòng của ta, lập
tức đẩy cửa, bước đến phòng của Ám Hương.
Sơ Ảnh và Ám Hương vẫn đang dính với nhau như trước, cách thật xa
cũng có thể nghe thấy tiếng cười của các nàng, ta nhìn vào sự thân mật
khăng khít của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều năm
trước đây, có phải ta và Diễm nhi khi còn niên thiếu cũng giống như các
nàng bây giờ?