Dựa theo lời chỉ dẫn của đại nương, chúng ta liền đi tới trước cửa quan
nha của Nghiệp Thành, đúng là giống như những gì ta suy đoán, quan phủ
không lớn nhưng lại có cấm vệ bày bố nghiêm ngặt.
Đừng nói là ta muốn tự mình vào bên trong tìm người, đến cả việc ta
đem ngọc bội ở bên người nhờ tên thủ vệ vào bẩm báo một chút thì hắn
cũng không hề cử động, nét mặt không chút biểu cảm nói với ta, hiện tại,
ngoài trừ lệnh bài thông hành thì những thứ khác đều không được. Cho dù
là Thiên Vương lão tử đến đây cũng vậy, bọn hắn cũng sẽ không giúp ta
truyền bất cứ một vật gì, tránh việc bị kẻ khác mượn cớ là thông đồng với
địch.
Sơ Ảnh tiến đến: “Các ngươi xem thiếu gia nhà ta như là gian tế do bọn
mọi rợ Bắc Hồ phái tới sao? Mấy người các ngươi sao không biết điều một
chút nào thế? Chúng ta không đi vào, nhưng chỉ cần các ngươi đem ngọc
bội giao cho Tam điện hạ, người nhìn thấy tự nhiên sẽ biết thân phận của
thiếu gia nhà ta!”
Mặt tên binh sĩ kia vẫn không chút thay đổi liền cự tuyệt, không hề có
dấu hiệu buông lỏng.
Một người đi đường thấy thế, tuy là đồng cảm với ta và Sơ Ảnh, nhưng
lại đứng về phía hai thủ vệ mà nói: “Hai vị tiểu ca, các người cũng không
nên trách thủ vệ này không thấu tình đạt lý. Mấy ngày trước, sau khi bọn
mọi rợ Bắc Hồ tìm cách chui vào quan phủ với hy vọng ám sát Tam điện
hạ, thì không chỉ Triệu đại nhân ra lệnh nghiêm cấm tất cả thủ vệ, mà ngay
cả đến già trẻ lớn bé trong Nghiệp Thành, có ai là không đề cao cảnh giác,
kiên quyết không để cho Tam điện hạ lại gặp phải nguy hiểm, hơn nữa
ngươi nói là muốn trao tín vật ư, người có biết, ngày ấy tên tặc tử đó cũng
dựa vào một chiêu này cùng với nội ứng bên trong mà hành động. Lợi dụng
cơ hội mà chui vào bên trong phủ, cho nên bọn họ vẫn còn đang tự trách
mình quá lơ là, sao có thể lại phạm phải sai lầm như thế?”