DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 216

Ta biết lúc này có nhiều lời cũng vô ích, với lại vẫn chưa hiểu rõ tình

hình nên ta cũng không dám tuỳ tiện để lộ ra thân phận chân thật của mình,
nhưng cho dù là có nói, bọn họ cũng không hẳn sẽ tin ta. Vì thế dù rằng
không cam lòng, ta cũng chỉ có thể rời đi cùng Sơ Ảnh.

Chúng ta đến dừng chân tại khách điếm “Bán Khê”, nơi này tuy rằng

không lớn, vật dụng trong phòng cũng đơn giản, nhưng cũng được coi là
sạch sẽ, Sơ Ảnh vừa thu dọn lại giường vừa nhịn không được liền lo lắng
hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Ta nhìn nàng hơi mỉm cười, nha đầu này tuy rằng nhìn qua có phần bất

cẩn, nhưng trong lúc quan trọng lại không hề qua loa, vốn ta rất lo lắng là
nàng không thể thay đổi được cách xưng hô trước đây, đã phải cẩn thận dặn
dò nàng nhiều lần. Thật không ngờ trên suốt đoạn đường đi, nàng lại rất
thận trọng, không hề sơ suất một lần, như là đã khắc sâu trong đáy lòng.
Trong lúc chỉ có hai người chúng ta, nàng cũng vẫn gọi ta là “Thiếu gia.”

Nàng thấy ta cười mà không nói lời nào, vội nói: “Thiếu gia cười em cái

gì, hiện tại đang nôn nóng muốn chết đây, chỉ sợ chúng ta cũng chẳng còn
đủ bạc để ở lại khách điếm này lâu.”

“Sơ Ảnh, em nói thử xem trong thời buổi loạn lạc này, cái gì là khó

truyền đi nhất, còn cái gì thì lại dễ dàng?” Ta nhìn ra đám trẻ đang tụm năm
tụm ba vui đùa bên ngoài cửa sổ, không hề dời đi ánh mắt, chỉ thản nhiên
mỉm cười hỏi.

Sơ Ảnh ngâm nga: “Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao? Khó khăn

nhất, không phải chính là người và đồ vật hay sao? Nếu không thì lúc này
chúng ta đã sớm gặp được Tam điện hạ, còn Thiếu gia thì đâu cần phải ở
trong cái khách điếm nhỏ bé này mà tự uỷ khuất chính mình?”

Nàng nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Cái gì

truyền đi nhanh nhất ư…..Chẳng lẽ là bạc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.