lặng lẽ lui ra ngoài cửa đợi. Lúc thầy tỉnh dậy, tuyết đã rơi dày hơn 1 xích,
Dương Thời và Du Tạc đã thành người tuyết (Tống sử – Dương Thời
truyện
宋史 – 杨时传). Sự tôn kính thầy của Dương Thời và Du Tạc, cùng
với hành vi thành tâm cầu học không ngại mưa tuyết của họ đã cảm động
lòng người, và được xem là tấm gương tôn sư trọng đạo. Câu chuyện đó trở
thành điển cố “Trình môn lập tuyết”
程门立雪.
(2) Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu
như đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.