DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 259

bưng tai bịt mắt, nhưng cũng không phải là một thiếu niên ngây thơ lỗ
mãng, cái gì cũng không biết, sao lại không thể phân biệt dấu hôn với vết
thương.

Bởi vậy, chỉ một lúc là hắn liền hiểu rõ, nét mặt đỏ bừng không biết làm

thế nào, chỉ hận là không thể tìm cái lỗ để chui xuống, thậm chí cũng không
nhớ phải buông bàn tay đang giữ chặt lấy ta.

Ta cũng lúng túng khó xử vô cùng, đang định bảo hắn buông tay, liền

nghe thấy một tiếng ho bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn lên. Nam Thừa Diệu
đang thản nhiên nhìn chúng ta. Trong ánh mắt hình như có chút không vui.
*^^*

Ta nhẹ nhàng đánh vào tay Liễm, hắn lập tức liền có phản ứng, nhảy ra

xa tựa như bị ném cho một củ khoai nóng phỏng, cũng không nhìn ta mà
vội vàng nói với Nam Thừa Diệu: “Tỷ phu, ta đi thăm ‘Trục Phong’.”

Cũng không đợi Nam Thừa Diệu đáp lại. Gương mặt đỏ lên, không hề

quay đầu mà phóng nhanh ra cửa, chẳng cần đến một hồi công phu, liền
ngay đến bóng người cũng không thấy.

Như vậy thật không hợp với lễ nghi, ngay đến cách xưng hô cũng vì cấp

bách mà buộc miệng gọi như trong gia đình bình thường, cũng may là Nam
Thừa Diệu không quá để ý.

Ta nhìn thấy trong ánh mắt của Nam Thừa Diệu ban đầu có một thoáng

không vui, sau đó dường như bừng tỉnh, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh có hơi
tự giễu, mãi cho đến khi hoàn toàn lấy lại sự thờ ơ trước sau như một mới
đi về phía ta.

Ta rũ xuống ánh mắt, khẽ cười hành lễ, sau đó lên tiếng nói nhỏ: “Thần

thiếp đã trao những vật cần trao cho Điện hạ, nên cũng không tiện tiếp tục
ở lại nơi này, đợi hai ngày nữa, khi bệnh tình của Sơ Ảnh đã hoàn toàn bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.