DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 265

Ta mỉm cười gật đầu, những người còn lại đều kinh hãi. Lập tức cởi

xuống nón sắt, muốn hành đại lễ với ta.

Đối với Nam Thừa Diệu, bọn họ cũng chỉ hành lễ theo quân đội, nên đại

lễ này ta sao có thể nhận. Vội nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Nhã nhặn tránh
né: “Chư vị tướng sĩ trấn thủ biên cương khổ cực, càng vất vả thì công lao
càng lớn. Hiện tại lại ở bên ngoài, lễ nghi thế này nên miễn trừ, Mộ Dung
Thanh thật đảm đương không nổi.”

Nam Thừa Diệu mỉm cười, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn đi

đến, đứng bên cạnh ta, tuỳ ý để đám thuộc hạ hành lễ.

Giọng nói của hắn hơi mang theo tiếng cười, bình tĩnh ung dung, lưu lại

giữa khung cảnh tuyết bay đầy trời —-

“Nàng là Vương Phi của Nam Thừa Diệu ta, là nữ nhân có thể đứng cạnh

ta ở trên thế gian này, không có gì là không đảm đương nổi.”

Ta giương mắt nhìn hắn, hắn cũng không nhìn ta. Gương mặt nhìn

nghiêng, khắc ở trong gió tuyết, anh tuấn dị thường.

Trong một khắc này, ta khẽ hạ xuống ánh mắt, biết rằng từ sâu trong nội

tâm của mình có một sợi dây mềm mại nào đấy được gảy lên nhẹ nhàng.
Mười ngày sau, bên ngoài cổng bắc của Nghiệp Thành, Nam Thừa Diệu tự
mình điểm ba quân, chấn chỉnh đội hình chờ xuất phát.

Sáng sớm, ta đã thay xiêm y, tự mình bưng rượu tiễn đưa, chầm chậm

bước xuống cổng thành.

Tuy rằng chuyến đi này ta không chuẩn bị nữ trang, nhưng vì ngày hôm

nay, đã khiến Sơ Ảnh phải chạy khắp Nghiệp Thành để tìm mua gấm lụa tốt
nhất, tự mình động thủ, gất rút trong một ngày một đêm, hao hết tâm huyết
may đo tỉ mỉ, cuối cùng cũng làm ra được bộ hoa phục rực rỡ tươi sáng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.