DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 320

vì điều này, nàng đã bỏ quên những hy vọng và đòi hỏi cơ bản nhất của một
người thê tử.”

Hắn buông tay ra, nhưng vẫn nhìn vào ánh mắt ta như trước, mở miệng,

“Như lúc này đây, ta không tin, cho dù một chút nàng cũng không hề phát
hiện, vì sao ta lại giữ nàng ở lại Nghiệp Thành. Nhưng nàng lại không hỏi
một câu, biết rằng nguy hiểm mà vẫn ở lại. Ta khiến nàng một thân thụ
thương, hôn mê ở trên giường suốt một ngày một đêm, thế mà khi nàng
tỉnh lại, ngay đến nửa câu oán hận cũng không có. Đến cùng là vì Vương
Phi không chút để ý, hay là tự mình chuốc khổ như vậy?”

Ta mở to mắt, hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng, “Cũng như những điều

Tần tướng quân đã nói, Điện hạ có thể làm như vậy, nhất định là đã nắm
chắc có thể cứu được thần thiếp, thần thiếp tin tưởng Điện hạ.”

“Nếu ta nói cho nàng biết, đổi lại là người khác có thể ta cũng sẽ không

đi một chiêu này, Vương phi sẽ thế nào? Bên trong kế hoạch chắc thắng của
ta có nàng, bởi vì là nàng, cho nên ta tin tưởng dựa vào sự thông minh của
nàng, nhất định có thể đợi được ta, nhưng thật ra đó cũng chỉ là một hồi
đánh cược.”

Ta chậm rãi nâng mắt, đối diện với ánh mắt tối tăm sâu xa của hắn, sau

đó cố gắng nở một nụ cười nhu hoà, “Thế nhưng, cuối cùng chúng ta cũng
cược thắng, không phải sao?”

Ta dùng chữ “Chúng ta”, sau đó cảm nhận thấy thân thể của hắn có hơi

rung động không dễ gì phát hiện. Ta vẫn lẳng lặng nhìn vào ánh mắt hắn
như trước, giọng nói nhu hoà mà kiên định, “Nếu là người khác, chưa hẳn
Điện hạ sẽ không đi nước cờ này, nhưng nhất định sẽ không vứt bỏ tính
mạng của kẻ đó mà không chút để tâm. Mà hiện tại, thần thiếp đã bình yên
vô sự, ta tin tưởng Điện hạ rằng ngoại trừ việc dựa vào bản thân thần thiếp,
hiển nhiên còn có trùng điệp những sắp xếp, nên thần thiếp không có nửa
phần oán hận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.